Bạn có biết là có đến 61% người trưởng thành sợ nha sĩ? Thật đấy, nhìn xem! Tận 61%!
Đó là chuyện không của riêng ai. Ý tôi là, tôi biết điều đó chứ. Những dụng cụ, mấy cái khoan nha khoa, cả những cơn đau nữa! Nó không vô lí chút nào hết.
May mắn thay, tôi rất giỏi trong việc giúp các bệnh nhân đang lo lắng cảm thấy đỡ hơn. Nghĩa là những ai chưa từng kiểm tra răng miệng trong nhiều năm qua toàn tìm đến tôi.
Ca bệnh đầu tiên của hôm nay là một trường hợp như thế - cô Miller. Miller đã không đến nha sĩ từ hồi cổ lên tám, nhưng dạo này cơn đau dường như vượt quá mức chịu đựng nên cổ đã đến phòng khám và đặt lịch hẹn. Tôi mời cô ấy vào, lấy áo khoác và mời cổ ngồi.
Cô ấy chần chừ. Tôi đưa tay ra, chỉ cô ấy lại ghế và để cổ nằm xuống. Cả người cứng đờ như một tấm ván. Lúc này tôi cần phải giúp cô ấy bình tĩnh lại.
“Không gì phải lo cả.” - Tôi nói - “Chúng ta không việc gì phải vội vàng. Cứ thả lỏng đi.”
Tôi kiểm tra khoang miệng với những dụng cụ của mình. Cô ấy nhăn mặt khi tôi chạm vào một cái răng hàm bên trái. Tệ rồi đây.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Cô cần trám nó đó.”
Cô ấy làu bàu và toang đứng dậy, nhưng tôi đã ngăn lại (tất nhiên là ngăn một cách nhẹ nhàng).
“Không việc gì phải lo lắng đâu. Tôi sẽ làm thật cẩn thận và tốt đẹp. Cứ ngồi im, thả lỏng và cô sẽ chẳng nhận ra khi mà cái răng được trám lại đâu.”
Tôi bảo cô ấy há miệng to ra, đặt một cái đệm răng vào và chỉnh lại đèn trên đầu cổ. Chỉ một cái công tắc là chiếc ghế bị cố định lại bởi những thanh chắn bằng sắt như một đoá hoa bắt ruồi Venus. Giờ thì cô Miller không thể động đậy được. Cổ trông hoang mang phết á.
Tôi mở nắp lọ ấu trùng. Miller trừng mắt nhìn chuyện đang xảy ra. Cổ hét lên khi tôi bỏ mấy con ấu trùng vào miệng cổ.
Bọn ấu trùng bò trên lưỡi, trườn xuống cổ họng và dùng râu thăm dò trong khoang miệng cô ấy. Tiếng hét của Miller biến thành một tiếng kêu đầy đau đớn và kinh hãi khi chúng chui xuống thực quản của cô.
Khi chúng chui vào, chúng đã bơm chất độc của mình vào người cổ và Miller từ từ chìm vào giấc ngủ. Tôi lại gạt cái cần và mấy thanh chắn gấp gọn lại sau ghế.
Khi con ấu trùng cuối cùng biến mất, tôi lấy cái khoan nha khoa và bắt đầu trám cái lỗ sâu đó - Dù gì thì đây cũng là nghề của tôi mà.
Miller tỉnh dậy ngay khi tôi vừa xong việc của mình.
“Xong rồi đấy.” Tôi mỉm cười.
Cô ấy hơi bị loạng choạng, chớp mắt vài lần và dần dần hồi phục. “Chắc là tôi vừa nằm mơ! Tôi không thể tin nổi là nó không đau xíu nào!”
Cô ấy hứa sẽ giới thiệu bạn bè đến chỗ tôi. Tôi bảo cô ấy đặt lịch tái khám với lễ tân - nên là 6 tháng một lần.
Tôi chào tạm biệt và chào đón bệnh nhân kế tiếp của mình. Không thể phí thời gian được, tôi còn tới năm cái lỗ để làm việc.